TRẦN TƯƠNG

Posted by tranminhhuydn on Sat, 28/07/2012 54:10

TRẦN TƯƠNG 陳 襄
(không rõ năm sinh năm mất)

Thi nhân đời Tống, tự Mê Cổ, người Hầu Quang, tỉnh Phúc Châu. Ông đỗ tiến sĩ niên hiệu Khánh Lịch (1041-1048), làm quan huyện Lệnh Hà Dương, sau dời đến Tri Thường Châu, làm Thôi quan ở phủ Khai Phong, rồi làm Phán quan Diêm Thiết, Tri gián viện, đổi làm Thị ngự sử Tri tạp sự. Trần Tương tố giác Vương An Thạch, nên bị chuyển làm Tri Trần Châu, chuyển đến Hàng Châu, đã được phong Khu mật học sĩ tri thông tiến, Ngân đài tư kiêm thị độc, rồi làm đến Phán quan thượng thư đô tỉnh. Sau khi ông mất, được phong tặng Cấp sự trung. Tác phẩm: Cổ Linh tập của ông được người đời lưu truyền.



贈 禪 者
昔 年 曾 到 此 山 中
正 見 山 花 满 砌 红
今 日 花 開 還 照 眼
分 明 見 處 本 來 红

TẶNG THIỀN GIẢ

Tích niên tằng đáo thử môn trung,
Chánh kiến sơn hoa mãn thế hồng.
Kim nhật hoa khai hoàn chiếu nhãn,
Phân minh kiến xứ bản lai hồng.

Then chốt của bài thơ này ở chỗ phân minh kiến xứ bản lai hồng. hoa hồng ngày hôm nay và hoa hồng năm xưa, ắt hẳn có chỗ không giống nhau. Hoa hồng ngày xưa sớm tàn trong gió thu, nhưng hoa này chỉ là một chứ chẳng phải hai. Trong cái biến đổi lại có cái bất biến, trong chỗ không thay đổi lại có chỗ đổi thay. Đây chính là đại dụng đại cơ của nhà thiền. Trong “Kim cang phê ” có ghi : “Cho nên, các ông phải biết vạn pháp là chơn như, không thay đổi theo mọi vật ; Chơn như là vạn pháp, tùy duyên theo muôn vật ”, tức là nói đến lý thể chơn như tuy thường hằng không thay đổi, nhưng khi tiếp duyên thì sanh ra vạn pháp, tuy là sanh ra vạn pháp nhưng lý thể chơn như không thay đổi mảy may. Ở đây hồng được so sánh với lý thể chơn như bất biến, còn hoa hồng ở núi được so sánh với lý tùy duyên mà sanh ra vạn pháp. Lại đưa ra thêm một ví dụ nữa, ví như sóng mòi thì thay đổi muôn vạn hình thái, nhưng nước thì không thay đổi. Trạng thái sóng mòi như thế nào đi nữa, nước vẫn là nước. Người thế gian chẳng biết nước, chỉ chấp vào làn sóng sanh diệt, như thế há có thể không chịu khổ trong luân hồi hay sao? Nếu biết được sóng không ngoài nước mà có, thì tâm được an định, ngay đó không còn sanh diệt nữa! Bài thơ này muốn người nhận ra được bản lai hồng, không nên chạy theo sự biến chuyển của hoa nở hoa tàn.

TẶNG THIỀN GIẢ
Núi này năm trước đã dạo cùng,
Quả thật hoa đào phủ núi sông.
Ngày nay hoa nở đập vào mắt,
Rõ ràng thấy chỗ bản lai hồng.

view(865)